Tôi nhớ mãi những lời yêu thương của cô. Cô bảo tôi là tài sản quý giá nhất. Nếu không có tôi cô không biết mình sẽ sống ra sao? Mỗi lần bên nhau cô thường bảo tôi hãy áp tai mình vào ngực cô để nghe trái tim cô nói gì. Những lời nói đó cô còn nhớ không cô?
Thật trớ trêu, dù cố che giấu thế nào cũng không thể qua mắt được gia đình. Mặc sự ngăn cấm, chúng ta cũng đến với nhau, hứa hẹn biết bao điều cho tương lai. Chúng ta đã mơ về một tương lai tốt đẹp sau khi tôi tốt nghiệp, rồi những lời hứa hẹn, những ước mơ với biết bao kỷ niệm cô nỡ nào quên đi hết sao? Chỉ sau vài lần gặp mặt người đàn ông ấy, cô đã từ bỏ tình yêu 6 năm qua của chúng ta.
Cám ơn cô mối tình đầu khi đã cho tôi một tình yêu đầu tiên thật đẹp, và cám ơn cô khi đã rời bỏ tôi ra đi để cho tôi biết thế nào là cảm giác mất đi một người thương yêu. Năm năm qua tôi cứ ngỡ tôi đã vùi chôn được quá khứ, tôi cứ tưởng mọi thứ như đã xóa nhòa trong tiềm thức. Ấy vậy mà lâu lâu trong những kí ức bất chợt ùa về nó vẫn vô tình làm tim tôi đau nhói. Tôi không hiểu vì sao tôi mất cô? Tôi không hiểu vì sao cô nhẫn tâm đối xử với tôi như thế? Năm năm qua cô sống có hạnh phúc không cô? Có bao giờ ở nơi đó cô nhớ tới tôi không cô?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)