15 năm trước, tôi là một học sinh lớp 7, cô là giáo viên trẻ mới về trường. Ngày ấy cô phụ trách bên đội, tôi trong ban chỉ huy chi đội trường. Một cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết được nhiều học trò quý mến, trong số đó có tôi, cứ lẽo đẽo bên cô sau những giờ sinh hoạt đội. Là học sinh năng động của trường tôi cũng được cô yêu thương, từ đó tình cảm cô trò càng thêm thân thiết gắn bó. Nếu chỉ dừng lại ở tình cảm cô trò thân thiết thì chắc giờ đây mình vẫn là cô trò của nhau đúng không cô? Thế nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ.
Tình cảm ấy lớn dần theo năm tháng, tôi và cô yêu nhau lúc nào không hay biết. Năm đó tôi 15 tuổi, lần đầu tiên cô hôn tôi. Cô rất sợ rồi xin lỗi tôi ríu rít, cô bảo không kiềm chế được mình, không biết tình cảm đó là gì. Tôi không nói gì, hôn lại cô vì thật tình tôi đã yêu cô nhưng sợ tình yêu không được cô chấp nhận, sợ cô cho rằng tôi bệnh hoạn. Không thể tin được cô cũng yêu tôi, chúng tôi yêu nhau.
Tôi và cô đều biết tình yêu của mình không thể công khai vì tôi kém cô 12 tuổi. Vấn đề tuổi tác không quan trọng, quan trọng ở đây mình đều là con gái đúng không cô? Một mối tình trái với luân thường đạo lý. Chúng ta bên nhau suốt 5 năm, khoảng thời gian đó hạnh phúc biết bao.