Tôi chỉ biết cúi đầu buồn bã; từ một người năng nổ nhiệt tình tham gia các hoạt đông văn nghệ ở trường, tôi trở nên trầm lắng, suy tư, cũng vì sợ những lời nói cay nghiệt của bạn bè nên dần dần tôi xa lánh họ, không còn tiếp xúc và nói chuyện nhiều với bạn bè nữa. Tôi thường tạo cho mình những không gian riêng. Mỗi khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nỗi cô đơn chiếm ngự trong lòng, lúc đó tôi rất nhớ gia đình, chỉ muốn chạy thật nhanh để ôm chặt lấy mẹ rồi khóc, đêm đêm nước mắt tôi cứ tuôn trào.
Tâm sự mối tình đồng giới ngọt ngào
Tôi đã viết những dòng tâm sự của mình lên từng trang giấy rồi lại đốt đi. Vì sợ những nỗi cô đơn đó, tôi đã lang thang trên các trang mạng dành cho gay để tìm những người bạn có cùng giới tính như mình tâm sự. Một lần tôi mạnh dạn đăng những dòng cảm xúc của mình lên trên mạng, đêm đó tôi nhận được rất nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn làm quen, trong đó có những dòng tin của anh. Trong tôi mách bảo anh là người đặc biệt và vô cùng thú vị, qua một thời gian nói chuyện với nhau qua mạng và điện thoại, tôi và anh quyết định gặp nhau.
Lúc đó tôi chỉ là một cậu bé sinh viên năm nhất, chưa biết gì nhiều về đường xá ở Hà Nội nhưng với sự tò mò và mong muốn được gặp gỡ một người nào đó có giới tính như mình, tôi đã dùng hết mọi sự can đảm để tới gặp anh. Tới nơi tôi thấy anh, một người gày gò tiều tụy nhưng anh có một nụ cười rất hiền lành. Anh ngồi bên cây đàn piano, trò chuyện thân mật gần gũi, anh chơi cho tôi nghe những bản nhạc không lời rất ngọt ngào và tôi hát cho anh nghe những bài hát tôi yêu mến.