Có một thời gian tôi lại nghe những đứa trong trường nói thầy đồng tính. Tôi nhất quyết không tin và thầm rủa kẻ nào độc miệng. Một lần nọ, vô tình đọc được vài bài viết của thầy, đầu óc tôi mông lung, đầy ngờ nghệch. Cuộc đời thầy là cả một bi kịch và có lẽ bên trong cái dáng hình lạc quan, sống nhiệt huyết đó là một tâm hồn có quá nhiều tổn thương.
Tôi mặc kệ, dù thầy là ai tôi vẫn thương và tôn sùng, điều đó không thể thay đổi. Dĩ nhiên, lý trí không cho tôi cái quyền để nói bất cứ điều gì mà trái tim mách bảo. Rồi tôi quyết định không đi theo con đường sự nghiệp của thầy, bởi lẽ nếu có nhiều cơ hội ở bên cạnh thầy tôi không chắc mình sẽ giữ được tình cảm này trong lòng hay điều gì sẽ xảy ra.
4 năm trôi qua, giờ đây tôi đang du học ở một đất nước xa xôi, nỗi nhớ thầy vẫn khắc khoải, day dứt, tràn về như cơn bão đêm khiến tôi băn khoăn, suy nghĩ nhiều hơn. Ngày đó tôi nghĩ mình còn quá nhỏ, rằng tình cảm dành cho thầy chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô nữ sinh mới lớn, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Ba, bốn năm trôi qua đủ để chứng minh đó không phải là tình cảm bồng bột nhất thời.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, rất thương thầy nhưng không thể nói ra vì tôi không muốn mất thầy vĩnh viễn. Hơn nữa, người ta hay nói: Tình yêu đi liền với tình dục, tôi vốn là người mong muốn tìm đến một thứ tình yêu thuần khiết và cao thượng, không thể chấp nhận được điều gì đó làm vấy bẩn tình cảm dành cho thầy. Với những gì thầy từng nói, tôi linh cảm thầy sẽ độc thân đến suốt đời. Nếu vậy may quá, tôi sẽ sống vậy chờ thầy.