Ngày em đẻ, mẹ tôi xuống nuôi em, nhưng mẹ lỡ lời nói rằng bình thường con ăn cơm một tiếng bây giờ có con nên con ăn 1/2 tiếng thôi. Vậy mà em không nói chuyện với mẹ tôi một tháng ở cữ. Tôi biết mẹ buồn nhưng không nói ra. Tôi không biết làm sao để cải thiện mối quan hệ với gia đình. Con được một tháng tôi dẫn vợ con về Việt Nam, ba mẹ tôi thì vẫn ở lại Mỹ.
Buồn thay, vợ tôi từ lúc sinh con đến giờ chưa thay được cái tã, chưa tắm cho con được một lần mặc dầu còn tôi đã gần 6 tháng. Tình cảm giữa con tôi với vợ rất lạnh nhạt, gặp người ngoài thì nói đó là con nuôi chứ không phải con ruột. Vì lúc tôi dẫn vợ về Mỹ thì cũng không nhiều người biết nguyên nhân là gì, vợ tôi xưng hô với con tôi là chị em chứ cũng chẳng phải là mẹ con.
Tháng trước tôi có chuyện phải đi công tác nước ngoài tầm một tháng, tôi không muốn vợ khổ vì con nên đã gọi ba mẹ từ Mỹ về chăm cháu. Ông bà rất thương cháu vì chỉ có mình cháu là cháu nội gái, nhưng không ngờ vợ tôi không cho bố mẹ chồng ở chung mà bảo đưa cháu về nhà bố mẹ chồng mà ở, còn nhà vợ chồng tôi thì chỉ một mình vợ tôi ở.
Một tháng tôi đi nước ngoài công tác là một tháng em không gặp con gái, không gọi điện, không hỏi thăm, chỉ khi nào bố mẹ tôi bồng cháu về nhà mẹ thì mẹ cháu nhìn mặt một chút xíu rồi cũng kiếm chuyện đi mất tiêu để ba mẹ tôi với con ngồi ở nhà.