Năm 2010 tôi nói em rằng trong lúc tôi đi khám bác sĩ định kỳ để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo tôi không có khả năng sinh con, nên em không cần phải uống thuốc tránh thai nữa. Em nghe lời tôi, tháng đầu tiên em không có hiện tượng gì, đến tháng nỗ lực thứ 2 ông trời đã mỉm cười, cho tôi một thiên thần. Lúc que hiện lên 2 vạch cũng là lúc tôi mừng rơi nước mắt còn em thì cũng rơi nước mắt vì bảo tôi đã lừa dối em.
Em đuổi tôi ra ngoài giữa cái rét ở Hà Nội không một chút thương tiếc đến sáng thì em họ của em đi học thấy tôi ngồi ở ngồi ngõ mới mở cửa cho tôi vào. Người tôi lúc đó như lạnh cóng, nhưng tôi vẫn không giận em được, tôi chỉ nghĩ phải thương con và thương em nhiều hơn. Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết.
Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc. Tôi chỉ nói với con rằng: Ráng đi con, giỏi đi con, bây giờ ba bảo vệ con không được thì lúc sinh con ra ba sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ cho con. Em làm mọi cách để hư thai, nhưng số con tôi mạng lớn nên đều vượt qua hết, ai cũng mừng cho chúng tôi, bên nội bên ngoại đều vui chỉ trừ em.
Đến khi thai được 4 tháng thì tôi nhờ mọi người quen biết ở Việt Nam quản lý giúp công ty để tôi đưa em đi duỡng thai. Tôi dẫn em về Mỹ vì tôi biết Mỹ có đầy đủ mấy móc tiện nghi để giúp cho việc sinh đẻ của em sau này. Trước khi đến ngày sinh một tuần, ba tôi về Việt Nam để nhờ bà con nấu những món ăn dành cho sản phụ mà bên Mỹ không có, mang qua cho em ăn để em bồi duỡng sức khỏe, bốc thuốc bắc cho em uống, làm tất cả nhưng gì tốt cho vợ tôi mà một người cha chồng có thể, nhưng hình như em không có chút nào cảm động.