Sau những lần như thế, chúng tôi đều cãi nhau, và trong mọi lời lẽ anh đều bênh vực cô ta, kẻ đã đá anh qua một bên để lấy người khác. Tôi tổn thương ghê gớm, tôi nghĩ mình đâu phải người thứ 3 chen vào giữa họ đâu mà phải chịu làm người thừa thế này? Sau đó, anh khẳng định 2 người chỉ là bạn, và xoa dịu tôi bằng những lời lẽ về trách nhiệm gia đình, về con cái, và tôi cũng tạm tin thế.
Bẵng đi một thời gian, tôi lại thấy 2 người liên lạc thường xuyên với nhau, nhắn tin và gọi điện cho nhau. Có hôm anh nạp thẻ 100 nghìn, đi ra ngoài gọi và nhắn cho cô ta, khi về kiểm tra lại tôi thấy chỉ còn 25 nghìn, nhiều tin nhắn anh chưa kịp xóa tôi đọc được và tỏ vẻ nghi ngờ. Những hôm 2 người liên lạc với nhau, chồng tôi gần như không muốn gần gũi vợ, anh tỏ ra mệt mỏi để không phải âm yếm vợ.
Khi tôi nói những suy nghĩ của mình thì chồng đã đổi tên cô ta trong danh bạ thành tên của đồng nghiệp nam để tôi khỏi nghi ngờ. Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn một lần với chồng về sự dằn vặt của mình để có thể tìm ra hướng giải quyết thì lại thêm một lần nữa thất vọng và bế tắc.
Anh thừa nhận hai người chưa bao giờ ngừng liên lạc với nhau, anh còn gọi mẹ cô ta bằng mẹ. Hầu như mỗi tháng 1 lần 2 người đều gọi điện để “tâm sự” với nhau. Anh bảo cô ta là tri kỷ, và khi nhắc đến chồng cô ta anh gọi là “thằng cha đó”, rằng anh và cô ta chia tay vì hoàn cảnh nhưng lại vẫn khăng khăng 2 người chỉ là bạn bè.