Em tin tình yêu sét đánh, vì khi cưới nhau rồi người ta không thể suốt ngày đòi chia tay. Đó là cách em giữ người mình yêu. Bởi em không tự tin việc chăm sóc, quan tâm, nói chuyện, dành thật nhiều thời gian cho nhau như những đôi đang yêu bây giờ. Em khô khan, thấy mệt mỏi, không muốn suốt ngày kè kè bên nhau, chẳng thoải mái. Em muốn việc ai nấy lo, em quan tâm nhưng ngại hành động.
Tâm sự mình đến với nhau vì tình yêu hay tình dục?
Em không hỏi han, không có nghĩa là không lo lắng. Em không muốn mình là người phiền phức. Rồi những việc em làm ít chia sẻ, bởi thấy nó chẳng đáng gì, em không muốn ai đó nghĩ mình là người yếu đuối. Thế đấy, ở tuổi 23, em suy nghĩ tiêu cực như bà cô 29, tức là ế tới nơi. Định mệnh của em là ế chồng, cười thôi, biết sao được. Em còn là người bảo thủ nữa.
Đối với em việc giữ anh thật khó, anh như con ngựa bất kham nên em sẽ để anh tự do. Anh bảo công việc chưa ổn định, mới về nước gần 2 năm, công ty đang nhiều thứ cần lo. Anh đã qua một đời vợ Tây, không hợp. Rồi anh liên lạc với em một số điện thoại mà chỉ khi nào gặp em anh mới dùng, gặp xong anh cũng mất hút. Em tức giận, anh kêu còn một số để làm ăn, không muốn cho, em cũng chẳng muốn hỏi.
Một hai tháng anh lại xuất hiện, mình gặp nhau, hỏi han vài câu, đi ăn uống rồi lại lao vào nhau, cứ thế cũng 5-6 lần trong cả năm. Nhiều lần em tự nhủ không nghe máy anh nữa, nhưng mỗi lần anh gọi, em lại cuống cả lên, không xác định được yêu anh hay yêu tình dục nữa.