Câu nói ấy mặc dù không giải quyết được nghi vấn, cũng không giải trình được anh đã đi đâu, làm gì, nhưng tôi mặc kệ hết, tin và yêu anh, trân trọng anh từng giây, từng phút. Thời gian sau đấy, chúng tôi rất hạnh phúc và vui vẻ, anh bắt đầu dẫn tôi đi theo với những hoạt động thường ngày, dẫn tôi đi đánh cầu lông chung, đưa tôi vào câu lạc bộ tiếng Anh, thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn chung với đồng nghiệp trong chỗ làm của anh. Công việc của tôi rất nhiều, trước kia thường làm việc đến 21h mới xong, giờ tôi cố gắng và chỉ làm trong giờ hành chính, sau đó đi cùng anh với những hoạt động bổ ích ấy. Có chút thời gian rảnh rỗi, tôi nấu nướng và mang theo để hai đứa cùng ăn.
Rồi anh được cử đi công tác xa với 2 người nước ngoài, rủ tôi đi chung để chúng tôi có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Những ngày ấy, tôi thấy mình giống một người vợ hoàn hảo, tôi chuẩn bị áo quần áo tươm tất cho anh, quanh quẩn trong khách sạn, giặt giũ, mua đồ ăn tẩm bổ và chờ anh đi làm về. Ngày đầu tiên trong chuyến công tác ấy, anh về phòng với khuôn mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn nói “Anh nhớ em lắm, chỉ muốn về để được gặp em thôi”. Thế rồi anh ôm tôi nằm nghỉ ngơi và ngủ thiếp đi.
Thấy anh ngủ say, tôi dậy giặt giũ quần áo, đánh bóng giầy và soạn lại balô, bỏ thêm vào thuốc bổ sung năng lượng cho anh. Khi mở balô, tôi thấy điện thoại của anh, không ngăn nổi tò mò muốn biết xem anh thường nói chuyện với ai, tôi thật sự bị sốc. Trong điện thoại của anh không lưu tên 2 người là tôi và một bạn gái khác, những dòng tin nhắn của người này rất ngọt ngào. Tôi như chết lặng hoàn toàn, không kiểm soát nổi bản thân.