Đáp lại là sự hờ hững đến phát sợ từ phía anh. Anh chỉ liên lạc với tôi những lúc cần, thậm chí nhiều khi cả tuần chúng tôi gặp nhau một lần. Tôi hỏi anh nói do chúng tôi còn quá trẻ, công việc chưa ổn định, anh muốn thời gian này tập trung cho công việc, còn chuyện tình cảm để sau. Trong linh cảm của người phụ nữ, tôi biết anh không yêu nhiều như tôi yêu anh, thậm chí nhiều lúc tôi còn lăn tăn anh có yêu mình không.
Anh chẳng bao giờ nói lời yêu với tôi cả, do chúng tôi đã thuộc về nhau, tôi tự hiểu và tự quyết việc hẹn hò. Mọi chuyện cứ thế trôi qua một tháng, 2 tháng và 6 tháng, tôi luôn cố gắng để có thể yêu anh, quan tâm anh mọi lúc mọi nơi. Nhiều khi, tôi có nghi ngờ anh đã có người yêu khác trước khi quen tôi, vì tôi chẳng biết gì về gia đình anh, nơi anh ở, bạn bè xung quanh, điện thoại của anh cài hình nền gì, anh lưu tên tôi trong điện thoại như thế nào tôi cũng không biết. Anh không bao giờ giới thiệu với gia đình, bạn bè anh về tôi.
Mọi người trong chỗ làm luôn trách tôi ngu ngốc, khờ khạo, chỉ cần nhìn sơ thôi là biết anh không yêu, khuyên tôi nên dừng và quay trở về với người yêu cũ, nhưng tôi không làm thế được vì yêu anh quá rồi. Tôi hay điều tra anh và hai đứa lại tranh cãi. Lúc ấy, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ buông xuôi và đi đâu đó thật xa để quên anh và xây dựng lại cuộc sống mới. Thế nhưng, anh luôn hiểu được tâm trạng của tôi, nhỏ nhẹ và nói rằng “Em à, anh cần một người luôn biết lắng nghe và ở bên anh chứ không phải một người dạy anh nên làm gì, tra hỏi anh mọi thứ. Mình từng có những khoảng thời gian rất vui vẻ, vậy mà giờ em luôn cãi lời anh. Em làm anh buồn lắm”. Chỉ một câu nói đó của anh thôi nhưng tôi cảm thấy tiếp thêm sức mạnh.