Thế nhưng lần đi biển đó tôi không thể ngăn được anh, thật sự tôi cũng chủ quan và nghĩ chắc không có chuyện gì. Rồi mọi chuyện không muốn đã xảy ra trong đêm hôm ấy. Hai tháng sau tôi phát hiện mình có thai, bối rối không biết làm sao, một người bạn đã khuyên nên bỏ đứa bé đi nhưng tôi nhất quyết không làm điều đó.
Tôi âm thầm chịu đựng, một mình giữa đất khách quê người chống chọi với biết bao khó khăn của một bà mẹ trẻ không chồng mà chửa. Gia đình bạn trai biết tôi mang thai, họ cứ nghĩ là con cháu của họ nên đòi cưới. Lúc đó nếu tôi chấp nhận đám cưới đó chắc cũng không ai nghi ngờ điều gì. Nhưng tôi không làm được, bởi không thể lừa dối họ và tôi cũng không muốn chung sống với một người lừa dối tình cảm của mình suốt thời gian dài.
Tôi cũng định không nói gì với bố của đứa trẻ đang trong bụng mình. Tôi thấy có lỗi rất lớn với bản thân, với vợ anh (lúc đó chị mới sinh con được hai ba tháng gì đó), với gia đình. Tôi sợ sẽ xảy ra điều trùng hợp ngẫu nhiên nào đó trong tương lai giữa con tôi và con anh (vì lúc đó tôi biết mình mang thai con gái, còn vợ anh sinh con trai), chúng tôi lại ở cùng quận.
Tôi lấy hết can đảm để nói sự thật này với anh. Khi biết chuyện, tôi nghĩ anh cũng hoang mang lắm, sau đó anh gặp tôi để “nhìn con” khi tôi sắp tới ngày sinh nở, anh cũng hỏi han và lo lắng cho sức khoẻ của tôi. Tôi khuyên anh hãy yên tâm vì không muốn vợ anh phải đau khổ, không muốn anh quên đi trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình, tôi sẽ tự nuôi con.