Có bầu tôi không chịu nổi việc ở nhà và làm việc nhà ngày này qua ngày khác. Nhân lúc có cơ hội, chúng tôi chung vốn với một người bạn kinh doanh quán cafe, đến lúc sắp sinh chúng tôi chuyển nhượng không kinh doanh nữa. Sinh con xong, bố chồng không cho thuê giúp việc vì nghĩ người thân trong gia đình chăm sóc cháu mới gần gũi. Thế là nghiễm nhiên tôi ở nhà chăm con, trong lúc đó chồng vẫn làm ngoài, chưa có công việc ổn định nên nói cách khác cả nhà tôi được ông bà nuôi.
Cứ như thế đến lúc ông bà mua cho chúng tôi một ngôi nhà ở riêng, cháu chưa được hai tuổi, ông bà không muốn cho cháu gửi trẻ mà muốn tôi ở nhà vừa trông con vừa mở cửa hàng buôn bán. Hai vợ chồng suy tính nhưng cũng không biết kinh doanh gì vì ở đây là vùng toàn dân lao động, có mỗi kinh doanh tạp hóa là ổn nhất, nhưng cũng nhiều như nấm rồi, ông bà lại bảo không cho thuê vì sợ người ta sửa sang hỏng nhà.
Tôi giờ đang sống một cuộc sống mệt mỏi vì suốt ngày ở nhà chăm con, kinh tế phụ thuộc. Nhưng có bao nhiêu thì cũng lo cho con rồi chồng đi cafe, bi-a, đánh bài, thuốc lá, tôi thậm chí không tiêu pha gì cho mình, đến cả quần áo hàng ngày cũng là nhà ngoại mua gửi ra cho. Chồng còn trẻ, còn ham chơi, rồi mẹ chồng suốt ngày trách mắng những chuyện đâu đâu như chuyện tôi nói “rồi ạ” với bà như với bạn bè chứ không phải là “dạ rồi”.