VN88 VN88

Tâm sự mẹ vượt qua nỗi đau mất chồng con để nuôi anh em tôi khôn lớn

Từ đó bi kịch liên tục xảy ra với mẹ con tôi: ông bà, cô chú bên nội ruồng bỏ, đánh đập, tranh giành đất đai, kể cả số tiền người ta đền bù mai táng cho cha họ cũng mang ra chia nhau. Ông bà tuyên bố xem mẹ là người dưng nước lã. Ngày nào ông nội cũng la mắng, đánh đập mẹ như cơm bữa. Dù không chung nhà nhưng mỗi tối cả ba mẹ con lại dắt nhau sang hàng xóm để trốn, nếu không ông mượn rượu phá cửa sang đánh.

Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai thì một lần nữa ông trời lại thử sức mẹ khi cướp đi em trai tôi mới hai tuổi. Đôi lần mẹ mua thuốc chuột rồi lên nấm mộ chồng để tự tử nhưng không thành vì dân làng theo dõi sát sao. Mất chồng con, thêm việc ông bà cùng anh em nội ruồng bỏ đánh đập nên mẹ phát bệnh thần kinh. Một thời gian dài mẹ mới tạm ổn và tiếp tục với công việc mưu sinh để nuôi hai anh em tôi.

Mẹ làm mọi công việc từ nhà cửa, ruộng vườn, ai thuê gì cũng làm để nuôi con cái ăn học. Ngay cả việc “con trâu đi trước cái cày theo sau” mẹ cũng không ngại, tích góp từng đồng rồi dần sắm sửa được những thứ cần thiết cho cuộc sống. Trong xã không ai không biết tên mẹ, nhắc tới là người ta lại bảo trên đời chắc không ai khổ thế.

Ông trời không lấy đi của ai tất cả, mẹ còn có chúng tôi, đi đâu làm gì mẹ cũng được khen ngợi “Mất cha mà con ngoan hiền, lại học giỏi sướng thật”. Anh trai tôi học rất giỏi, thi đại học đậu 3 trường. Tin vui đó đã thay đổi cuộc đời mẹ, từ năm 1993 chồng mất cho tới 2006 thời điểm anh đậu đại học mẹ mới thật sự vui vẻ và hạnh phúc tuy có xen lẫn nỗi lo lắng vì không biết có gắng nổi để nuôi anh trở thành một bác sĩ không.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.