Đến khi sinh con ra, con khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác, mẹ thở phào nhẹ nhõm, rồi mẹ cũng bình thường, da dẻ hồng hào, mọi vết lở loét biến mất như thông tin mẹ đã tìm hiểu. Ba con luôn bận rộn với những chuyến đi nước ngoài, bận chạy theo sự nghiệp nên không thể trực tiếp chăm con. Vì con là cháu đầu tiên của hai bên nội ngoại nên mẹ xác định đó sẽ là áp lực, có rất nhiều ý kiến, cách dạy cháu, dạy con mà mẹ phải nghe theo nếu muốn làm ông bà hai bên vui lòng, như một bài văn mẫu được truyền từ đời này qua đời khác, nhưng như vậy có thực sự tốt cho con hay không?
Suy cho cùng, con là con của ba mẹ, không phải con của ông bà, tại sao ông bà lại tạo áp lực bắt phải nuôi con theo cách ông bà muốn. Mẹ muốn con trai tự quan sát, tìm hiểu, tự làm được mọi thứ cơ bản nhất, con trai của mẹ biết tự đứng dậy khi té ngã, muốn đi đến hướng con muốn đi. Mẹ không muốn con giống như nhiều bé mẹ đã quan sát xung quanh, luôn bị ép ăn, ép ngủ, đi chơi là luôn được rào chắn xung quanh hay ngồi đờ đẫn trên chiếc xe được ông bà/ ba mẹ đẩy đi.
Như thời ngày xưa, mẹ không cảm thấy tình cảm ấm áp trong gia đình mình vì mọi thứ đều là “không”, “phải”, hay khi có ý kiến sẽ bị cho là cãi lời cha mẹ, hỗn láo, muốn mua cái gì đó sẽ bị coi là đua đòi, hay phải nhìn vào tấm gương của anh/ chị hay người khác mà sống theo. Mẹ tự hỏi mỗi người một cuộc sống khác nhau, tại sao phải giống một ai đó về suy nghĩ, lối sống hay lời nói? Mẹ dạy con tự đi ngủ, dạy con biết đói thì ăn dù rằng con khóc rất nhiều, hét rất nhiều. Mẹ để con khóc, con mệt, thế con mới biết giá trị của giấc ngủ. Giấc ngủ là quan trọng với con, mẹ để con hét rồi con sẽ ăn.