Cũng chính vì những năm tháng ấy tôi không cho phép mình buông xuôi, đầu hàng số phận. Tôi cố gắng học, vượt qua mọi vấp ngã, cùng mẹ nuôi dạy các em vì chúng đã chịu thiệt thòi so với những đứa trẻ khác nên luôn muốn bù đắp lại, để chúng lớn lên không có tâm hồn nhiều vết xước như tôi. Mẹ cũng là động lực để tôi cố gắng hết mình. Trong mắt tôi, mẹ là người phụ nữ bản lĩnh nhất.
Mẹ nhu nhược trong chuyện tình cảm bao nhiêu thì lại là người bản lĩnh trong kinh doanh bấy nhiêu. Tuổi thơ tôi sống cuộc sống không phải lo lắng về vật chất phần lớn đều do mẹ, mẹ là trụ cột kinh tế trong nhà. Mẹ dạy dỗ tôi nên người, giờ tôi đã lớn, có được những thành công nhất định trên con đường sự nghiệp, các em đều học tốt nên bố không còn bạo lực như xưa, nhưng bản tính trăng hoa có lẽ chẳng bao giờ thay đổi.
Những năm qua, dù gây bao nhiêu lỗi lầm nhưng bố tôi sống chết không chịu bỏ mẹ, tìm đủ mọi cách để kéo dài cuộc hôn nhân đó tới tận giờ. Tôi không hận thù bố, nếu ông thực sự thay đổi tôi sẵn sàng tha thứ. Thực lòng mà nói, ở một góc nào đó trong tâm hồn tôi vẫn còn ám ảnh vì những năm tháng tuổi thơ, những chuyện quá khứ, sợ yêu, sợ sự tổn thương, lừa dối. Có thể tôi không may mắn khi có một tuổi thơ như thế, nhưng những năm tháng ấy đã rèn giũa tôi để trở thành một con người mạnh mẽ như hôm nay (dù tôi chỉ mạnh mẽ trên con đường sự nghiệp thôi chứ trong chuyện tình cảm vẫn là người rất yếu đuối và dễ bị tổn thương).