VN88 VN88

Tâm sự mẹ khổ cực cả đời để cho anh em tôi được hạnh phúc

Tôi yêu mẹ, người luôn mất ăn mất ngủ vì lo nghĩ cho tôi, người thức suốt đêm chăm sóc mỗi khi tôi bệnh. Mỗi lần như thế mẹ lo lắng ngược xuôi, nhất định sẽ không quên nấu cháo thịt băm rồi mớm từng thìa cho tôi. Không phải tôi không thể tự mình ăn mà tham lam sự ấm áp này, chẳng biết còn được mẹ đút cháo mấy lần nữa. Tôi chỉ nghĩ muốn làm nũng, muốn nhìn mẹ nhiều thêm chút, sợ sẽ có ngày mình quên mất hình ảnh này.

“Không sinh con thì mong mỏi con, sinh con rồi lại lo lắng cho chúng cả cuộc đời, lúc nhỏ sợ ngã bệnh, lớn lên sợ con không tốt, lúc kết hôn rồi lại sợ chúng không hạnh phúc”, mẹ tôi chính là phụ nữ như thế. Không biết đến khi nào tôi mới có thể khiến mẹ bớt lo. Bài thơ này tôi từng đọc được ở đâu đó, mạn phép trích dẫn:

Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm;
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau
nước mũi;

Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ
con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con
chờ mẹ chút.

Cho mẹ suy nghĩ thêm…
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,
Mẹ cũng quên…
Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập
luyện hàng trăm lần,
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.