Và mới gần đây, bà đưa cho tôi tờ giấy quy định việc chia chác tài sản, đại ý là trong bất kỳ trường hợp và lý do gì, tôi không có quyền đụng vào tài sản của bà và con bà. Tôi sống như chưa bao giờ tồn tại trong căn nhà ấy, tôi cảm thấy mình chỉ như một cái bóng trong xó bếp và luôn luôn có nguy cơ bị hất ra khỏi nhà.
Và sau tất cả những chuyện này, người ta sẽ hỏi tôi là chồng tôi ở đâu.
Tôi cũng tìm nhiều cách để bao biện cho anh ấy hay là cho tình yêu của tôi. Hoặc anh ấy bận công việc, hoặc anh ấy ở vào thế khó vì đó là mẹ ruột anh ấy. Nhưng bây giờ tôi nhận ra một điều, trong tất cả những chuyện này, nếu anh ấy chỉ cần đứng ra nói một câu, mẹ hãy để con quyết định cuộc hôn nhân của con thì mọi thứ đã khác.
Trong suốt 4 năm sống chung, tôi luôn luôn tìm cách thông cảm cho chồng. Nhưng như bạn Hà nói, anh ấy “không quan tâm đến cảm xúc và lòng tự trọng của tôi”. Phải, tôi cũng là con người chứ không phải là một quả bóng muốn đá đi đâu thì đá. Mẹ chồng tôi vì muốn giữ khư khư con bà, bà tìm mọi cách ngăn cản chồng tôi đi làm độc lập, luôn nói rằng công việc này sẽ chẳng ra gì.
Tóm lại chỉ có những công việc bà chỉ định cho anh là tốt, là hay. Bà tỏ rõ sự không hài lòng, hờn trách anh nếu anh tỏ ra quan tâm vợ, đưa vợ đi chơi xa hay nhất là mang tiền về cho vợ, dù đó là trách nhiệm của anh ta. Vì thế tôi không bao giờ biết thu nhập của anh ra sao, dần dần tôi phải tranh đấu tự nuôi sống bản thân, nuôi con và nuôi cả chồng.