Nhưng có những chuyện lớn hơn làm tôi không thể không tủi phận mà nghĩ đến chuyện tự giải thoát cho mình. Nhà chồng tôi rộng tới 100m ở giữa đất Hà thành. Mẹ chồng để cho con trai, con dâu và cháu nội bà ở trong căn phòng 15m2 mà bà cho là đẹp lung linh và ấm cúng nhất nhà. Phòng riêng của một mình bà rộng chừng 30m2, 4 tầng gác còn lại bà nói dùng để tiếp khách, trang hoàng nhà cửa và cho thuê.
Đến khi con trai tôi, đứa cháu nội của bà từ khi sinh ra đã giống bố nó như lột, được 6 tháng tuổi, bà áp giải 2 vợ chồng và cháu bé đi xét nghiệm ADN, chồng tôi đã nói dối tôi là để làm giấy tờ về chuyện thừa kế sau này. Ngay lúc đó tôi đã không tin vì nhìn thái độ của bà tôi biết. Nhưng tôi quá uất ức không nói nên lời. Tôi cũng chẳng có gì phải sợ vì nó là con cháu nhà họ thì cứ tha hồ làm các xét nghiệm, sự thật vẫn sẽ là sự thật.
Gia đình chị Hà hạ nhục chị bằng những câu mắng chửi thiếu tôn trọng. Còn tôi cũng bị hạ nhục không kém bằng những thủ đoạn thâm thúy hơn. Đó là những ràng buộc và toan tính bằng pháp lý mà cuộc sống thường ngày ta không bao giờ có thể ngờ sẽ phải đối phó với chính những người mà mình coi là “người trong nhà”. Sau khi chứng nhận ADN, mẹ chồng tôi tìm cách đổi hộ khẩu cho con tôi, mà không có tôi. Vì khi cưới xong sau đó không lâu tôi sinh cháu nên hộ khẩu của tôi và con tôi vẫn ở nhà ngoại.