Nhưng tất cả những điều đó đã đi vào quá khứ. Mọi thứ đã thay đổi 180 độ khi tôi báo tin mình đã mang thai. Thời đó, tôi vẫn ngây thơ mà vui mừng. Tôi và anh đều xong tấm bằng thạc sỹ, tuy công việc chưa thực sự ổn định những đã có đầy đủ trang bị về tri thức để hứa hẹn một sự nghiệp. Tôi chưa chồng, anh ấy chưa vợ. Chúng tôi thật lòng yêu thương nhau, hai bên gia đình quan hệ tốt đẹp. Tôi không tìm thấy một lý do gì để vứt bỏ đứa con trong bụng, hay để chúng tôi không sống với nhau. Và một lý do mạnh mẽ hơn nữa là trái tim của người mẹ mách bảo tôi phải giữ lấy con và sống vì con.
Nhưng phải ứng đầu tiên của mẹ chồng tôi là im lặng, bà nói “niềm hạnh phúc này lớn quá, đôi khi người ta cần phải có thời gian để quen với nó”. Đấy cũng là lý do bà đưa ra khi trì hoãn đám cưới. Nhưng dù sao đám cưới cũng diễn ra một cách đàng hoàng, và tôi cũng chính thức về nhà anh làm dâu, bắt đầu một cuộc sống buồn tủi. Hàng sáng dậy, mẹ chồng tôi lúc nào cũng than thở cái phận già của bà mà phải đi làm quần quật nuôi các con. Bà căng thẳng quá, bà sắp chết đến nơi rồi, trong khi đó bà mới ngoài 60, vẫn còn đi học nhảy đầm với các ông các bà ở câu lạc bộ.
Nấu nước mắm thì bà vứt cả nồi thịt kho ra sân vì hôi nhà bà. Nấu cơm thừa thì kêu là lãng phí, nấu thiếu thì bà kêu là đồ ăn chỉ có thế thì ai ăn ai đừng. Tóm lại, sau 1 thời gian ở với mẹ chồng tôi học được một kinh nghiệm rất “quý báu” là nấu đúng din, không bao giờ bị thừa hay thiếu đồ ăn. Đành rằng những chuyện đó chỉ là tiểu tiết, có lẽ người con dâu nào về nhà chồng cũng bị mẹ chồng hạnh họe như thế.