Anh ít nói nên chẳng bênh vực vợ, cũng không góp ý với bà. Tôi phải âm thầm chịu đựng những lời nói như kim châm vào tim, mong đến ngày con bé được 3 tuổi để cho đi học, không phải nhờ cậy đến bà nữa. Tôi tự nhủ mình như vậy. Nhưng đến hôm nay không thể chịu đựng được nữa, tôi đã cãi lại bà.
Số là chồng tôi bị thủy đậu đã gần tuần nay, phải kiêng khem ăn uống và tránh ra gió. Sáng nay tôi nấu cháo cho chồng, bà chê cháo đặc quá, không nuốt được và bảo “Cái loại mi chỉ biết nằm ngửa, nấu bát cháo mà cũng không biết, chỉ biết lo cho bản thân ăn thôi”. Đến lúc này, bao dồn nén bấy lâu làm tôi khóc òa. Tôi đâu phải bướm đêm ngoài đường, càng không phải là người ăn bám chồng mà bà nỡ nặng lời nói tôi như thế.
Tôi vừa gọi điện về cho bố chồng vừa khóc, ông thủ thỉ bảo: “Bố biết rồi, con không cần nói bố cũng biết tính bà ấy. Để qua Tết bố thu xếp vào trông cháu cho”. Dẫu biết ông thương nhưng liệu tôi có nên nhờ ông vào trông con bé? Tôi sợ ông không đủ khéo léo trong việc chăm cháu? Tôi có nên tiếp tục chịu đựng?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)