VN88 VN88

Tâm sự mẹ chồng ác miệng

Mỗi lần thằng bé ăn vào mà nôn ra, bà quở “Sao không chết đi cho rồi, chết thì chỉ tiếc thương lúc chết thôi, chứ không tiếc thương được mãi, sống thế này chỉ làm khổ bọn tao”. Cuộc sống cứ thế trôi đi đến khi thằng bé được 2 tuổi, tôi có bầu cháu thứ 2. Sau khi nghe tôi nói có bầu, câu đầu tiên nghe từ bà “Lo mà làm kế hoạch đi thôi”. Bà không cần biết vợ chồng tôi có muốn giữ đứa bé hay không mà “phán” luôn như thế, vì bà sợ phải ở cùng để chăm nom bọn trẻ, không được nghỉ ngơi như mấy chục năm nay bà vẫn được như vậy.

Bé gái thứ 2 tôi sinh ra bà chê là “giống ngoại hết, chả giống nội tí nào”, mặc dù ai ai cũng bảo giống bố. Vì biết tính bà ngại khổ, ngại bẩn chăm người đẻ, lại sợ con bé cũng bị đi ngoài giống thằng anh nên tôi phải nhờ bà ngoại vào chăm tháng đầu tiên, sau đó bà nội mới vào chăm cháu. Khốn nỗi, con bé cứ khóc rằn rặt suốt 3 tháng 10 ngày nhưng chẳng bao giờ bà nội bế cháu. Bà còn bảo “Không nghe tao mà làm kế hoạch đi nên bây giờ đẻ ra mới khó tính thế này”. Tôi nghe mà 2 hàng nước mắt tuôn trào.

Hàng xóm nghe bé khóc quá, chạy sang thấy bà đang ngồi vắt chân ngoài hè nhìn ra, coi như không nghe thấy con bé khóc. Họ chạy vào bồng con bé và nói “Bà nhà em không có tim”. Không những thế, khi bực tức mà hứng lên, bà chửi luôn cả bố mẹ tôi không nể nang điều gì. Bố mẹ tôi cũng biết nên mỗi khi đến nhà chơi khá dè dặt, chỉ vào thăm cháu ít phút rồi về. Cuộc sống của tôi cứ ngột ngạt như thế trôi đi mà chẳng bao giờ nhận được lời động viên từ chồng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.