VN88 VN88

Tâm sự mẹ chồng ác miệng

Có điều tôi không đồng tình với chồng là đôi khi anh quá nhu nhược. Bù lại, tôi có người bố chồng tâm lý, hiểu biết và rất thương con thương cháu, ông luôn động viên tôi mỗi khi có việc không hay xảy ra. Mọi việc bắt đầu từ khi tôi sinh con trai đầu và phải nhờ cậy đến sự chăm sóc của bà trong thời gian ở cữ. Ngay từ khi mới sinh ra, bà đã chê cháu xấu: “Không được đẹp như thằng Mậm (cháu ngoại bà), thằng này đen sì, lại nhỏ con con ấy”. Ai đến thăm thằng bé bà đều nói câu như vậy. Tôi nghe thấy tủi thân con vô cùng. Dù gì cũng là cháu nội đích tôn của bà mà!

Bao nhiêu năm nay bà không phải làm gì, lại sợ vất vả và bẩn thỉu, ngay cả khi con gái bà sinh con, cũng không một lần bà giặt tã cho cháu, cho dù nhà con gái cách đó chỉ 10 bước chân. Vì vậy, trong thời gian tôi ở cữ, khi lo cơm nước giặt giũ cho tôi, bà luôn nói “Lần sau mà đẻ thì nhờ bà ngoại, tao không phục vụ được”. Thức ăn cho bà đẻ là tôi không được bà nấu kỹ, nên thằng bé bú mẹ xong đi ngoài suốt ngày, xót hết cả ruột gan.

Tôi đề nghị được tự nấu thức ăn thì bà sợ hàng xóm xì xào này nọ là bà ở không mà lại bắt con dâu phải xuống bếp nên không cho tôi làm. Tôi cố mong cho nhanh hết thời gian ở cữ để không phải nhờ đến bà. Mãi đến khi được 5 tháng, tôi kêu cứu mẹ đẻ tôi và nhờ bà lấy thuốc gia truyền thì thằng bé mới khỏi đi ngoài. Bây giờ, khi đã lớn nhưng đường ruột yếu, thằng bé ăn không hấp thụ được, cứ ốm vặt suốt, đi bệnh viện nhiều lần nhưng chẳng bao giờ được bà nội ra bệnh viện hỏi han hay chăm cháu lấy một ngày. Cháu ốm nằm viện là bà có thời gian về quê nghỉ ngơi lấy sức.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.