Tôi sống cùng nhà với mẹ chồng, ngày ngày tôi chỉ ước mình có căn nhà riêng để sinh sống. Bà để ý từng câu tôi nói từng việc tôi làm nhưng không nói ngay lúc đó mà đợi có cơ hội bà bắt đầu nói ra. Sống trong một gia đình lúc nào cũng như quân thù với nhau vậy. Tôi biết bà khó tính nên không nói gì, vả lại tôi cũng đi làm suốt ngày.
Bà ghét tôi một cách kỳ lạ. Lúc bà ốm chúng tôi thay nhau chăm sóc, bà rất bình thường; nhưng đến khi khỏi bệnh, bà như người khác, ăn riêng, tôi đưa gì cũng không ăn, biếu gì cũng không lấy trong khi đó con gái bà mang gì bà cũng nhận. Nhiều khi tôi bảo bà hãy coi tôi như con gái, sao bà lại phân biệt như vậy? Bà bảo tao ốm đã có xã hội lo vì có bảo hiểm, tao không ăn nhờ ở đậu đứa nào.
Nhiều khi tôi thấy mình nhục nhã quá, bà nói vì họ hàng tôi lên quỳ lạy nên mới cho cưới, thỉnh thoảng bà lại đuổi chúng tôi đi. Tôi có một ông chồng không quyết đoán, chẳng nói gì nhưng lúc nào cũng cho đó là việc của tôi, anh không quan tâm. Bà thường xuyên nói vì tôi về làm loạn gia đình bà. Ai đến nhà bà cũng kể xấu tôi với đủ thứ chuyện.
Tôi đem chuyện kể với chị chồng, chị bảo đó chỉ toàn những chuyện vặt thôi, bà khó tính nên phải cố nhịn nhục. Nhưng sự chịu đựng của con người có hạn, tôi cũng có lòng tự trọng của mình. Bà toàn nói điêu cho tôi, khi tôi bảo không nói thế hoặc không làm thế thì bà lại bắt tôi thề trước bàn thờ gia tiên. Tôi thấy đó như một trò hề. Thỉnh thoảng bà lại tụng kinh, kể các tội của tôi cho các cụ.