Lần sau khi mẹ vô tình lúc đang sạc điện thoại, cháu giả vờ hỏi điện thoại của ai, mẹ nói mới mua, cái trước bị rơi xuống nước, chập. Cháu im lặng dù biết thừa cái kia vẫn dùng tốt. Từ dạo ấy trở đi, mẹ để điện thoại công khai hơn, chỉ là không nhắn tin trước mặt các con nhưng khi bố về thì mặc nhiên cái điện thoại bị giấu nhẹm. Cháu ghét mẹ vô cùng, sao mẹ có thể như vậy được?
Có lần bà ngoại cháu về chơi, biết có chuyện gì đó không ổn giữa cháu đối với mẹ. Cháu tin tưởng bà và không giấu bất cứ gì, bà đã nói chuyện với mẹ, mẹ bảo vì chồng lạnh nhạt quá, mẹ chán và chỉ muốn quen cho vui, mẹ sẽ không vậy nữa. Cháu thầm mừng vì mẹ nói như thế, nhưng khi bà về, mọi chuyện đâu lại vào đấy. Cháu không còn tin hay tôn trọng bất cứ lời nào mẹ nói.
Cháu nhận thấy mẹ nấu ăn không còn ngon, làm việc nhà bê bối hơn, bố hay cãi nhau với mẹ vì “tiền đâu hết”. Mẹ lại hay ra khỏi nhà và rất trau chuốt, mẹ không còn như trước nữa, nhưng chẳng nhẽ bố cháu vẫn chưa biết tí gì về chuyện này?
Một ngày cháu lén lút lấy điện thoại mẹ, chắc chắn vẫn là số điện thoại ấy, với nội dung: “Anh với em đến với nhau là vì tình yêu thật, không vì bất cứ thứ gì khác, em đừng sợ”. Âm mưu, lợi dụng? Họ đổi cách xưng hô rồi, cho thấy đã thân mật hơn rất nhiều. Lần này khôn ngoan hơn, cháu đã lưu số đấy lại, vẫn để đấy, chưa biết làm gì với nó.