Vậy mà sau tất cả, người đàn ông tôi yêu thương, chấp nhận hy sinh, cố gắng cũng quay bước đi. Anh kết hôn với một chị hơn tôi mấy tuổi, là giáo viên, con gái của một gia đình quen biết lâu năm với gia đình anh. Mọi người và anh nói chúng tôi cần phải tranh đấu vì tình yêu nhưng tôi nghĩ tình yêu là thứ không nên cố gắng mà giữ cho bằng được. Như đã nói ở trên, tôi cố gắng hoàn thành việc học thật nhanh, gác lại cái “tôi” và từ bỏ những hoài bão lớn để chọn cho mình hạnh phúc giản đơn bên gia đình, nhưng tôi sẽ không cố gắng níu kéo khi tình yêu đó tự nó cất cánh bay. Tôi không trách móc, hờn giận, tiếc nuối.
Ngày chia tay, anh đi lấy vợ, tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào, một tuần sau đó, tôi ngồi trong phòng khóc. Tôi đi đến những nơi hai đứa từng đến, sau đó gói gọn tất cả vào quá khứ. Cho đến tận bây giờ, sau 2 năm, tôi tin rằng mình không quên được, nhưng có lẽ tình yêu đã không còn. Trong 2 năm đó, anh ta liên lạc nhiều, có kể về cuộc sống gia đình và nói rằng không hạnh phúc, vẫn còn yêu tôi, tôi chỉ mỉm cười. Tôi tin bất cứ ai khi đã chọn cho mình người để lấy làm vợ hay làm chồng người đó sẽ là “người bạn đời”, không có lý do gì để chúng ta chọn lựa và làm tổn thương người khác dù họ có biết hay không.