Anh thấy quý tôi hơn vì tôi luôn thành thật với chồng, không như vợ anh. Anh nói nếu vợ anh như tôi, anh đã khác, anh cũng trách vì tôi đã không chọn anh. Anh quyết định tìm một cô gái khác để quên tôi. Tôi cảm nhận anh chuyển tình cảm sang cô gái đó rất nhanh. Tôi luôn tự hỏi tình cảm anh dành cho mình có phải là tình yêu không?
Tôi chuyển ngành khác để không còn dịp gặp anh, từ bỏ công việc mình yêu quý, từ bỏ tình yêu mơ ước nên rất buồn. Cuối cùng tôi quyết định gặp lại anh để níu kéo một tình bạn, để vơi đi cảm giác mất mát dù anh không muốn gặp lại, sợ mọi việc lại trở về như ban đầu. Xa nhau chỉ 2 tháng nhưng lần cuối cùng gặp lại anh tôi hoàn toàn thất vọng. Anh không còn chút tình cảm gì dành cho tôi, có vẻ hơi ngạo mạn, một chút tình cảm của một người bạn cũng không có như lúc đầu tôi biết. Khi nói về vợ, có vẻ như tình cảm của anh cũng không còn. Chúng tôi hơi say nhưng anh đã để tôi lại một mình với lời tạm biệt. Ngày hôm sau anh cũng không lời hỏi thăm xem tôi có bình an không.
Tôi nhận ra tình cảm anh dành cho mình không phải tình yêu. Tất cả những điều tốt đẹp anh làm cho tôi hay cho vợ chỉ là tính cách của anh thôi. Anh chỉ làm những điều mình thích. Tôi tin bất cứ người phụ nữ nào bên anh cũng sẽ thấy ngất ngây. Anh khác chồng tôi ở một điểm là chồng tôi yêu theo cách tôi muốn, dù có những điều chồng không thích nhưng vì tôi chồng có thể cố gắng.