Lúc này công việc tôi có vấn đề, dù không muốn tôi vẫn quyết định từ bỏ công việc mình yêu thích. Tôi cảm thấy rất buồn, lại thêm không được sự chia sẻ đúng lúc từ chồng, trong một lần gặp nhau, anh đã hôn tôi. Dù rất sợ nhưng tôi lại thích sự ấm áp từ anh. Chúng tôi gặp nhau nhiều hơn. Tôi có thói quen chia sẻ cùng chồng mọi suy nghĩ và cảm thấy có lỗi nên đã nói với chồng là tôi đang bị rung động bởi một người khác. Tôi hy vọng vì chuyện này mà chồng sẽ suy nghĩ lại, sẽ kéo tôi về, nhưng chồng lại không phản ứng gì.
Mỗi lần bên anh tôi rất hạnh phúc nhưng không thấy thoải mái. Anh cũng nghĩ cho tôi và không muốn tôi rơi vào hoàn cảnh như gia đình anh. Anh muốn được danh chính ngôn thuận đối diện với chồng tôi và hứa yêu thương mẹ con tôi nếu chúng tôi đến với nhau. Dù không nghi ngờ anh nhưng tôi cảm thấy anh hơi vội, bởi chúng tôi chỉ mới bắt đầu hơn 2 tháng, tình yêu của anh không thể mãnh liệt như vậy được.
Tôi cũng rất yêu anh nhưng không thể bỏ chồng và đánh đổi với số phận của con được. Chúng tôi đã rất đau khổ khi quyết định xa nhau. Tôi đã nói với chồng về vấn đề của mình, chồng rất sốc, cứ nghĩ tôi đủ tỉnh táo để vượt qua chuyện này. Chồng khóc như một đứa trẻ, xin tôi cho cơ hội anh hứa sẽ sửa đổi. Tôi tự hứa sẽ không bao giờ đối xử với chồng như vậy nữa.