Biết rằng anh thương tôi hơn cả bản thân, tốt với tôi, làm tất cả vì tôi như anh nói nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy ngột ngạt, anh đang coi tôi như con mình, bắt tôi phải làm theo mọi thứ anh chỉ định. Lần gần đây nhất, tôi nói dừng lại thủ tục cưới, tạm thời xa nhau một thời gian để xem xét lại. Anh bảo đã tốt với tôi như thế còn muốn gì nữa. Tôi không cãi, cũng không nói gì nhưng anh đã nổi nóng và hét ầm lên, tôi nói chúng ta không hợp nhau, lập tức anh lấy cả cái bàn giơ lên định đập vào mặt tôi.
Tôi im lặng, anh lại bê cả cái chảo cá và dầu đang nóng định đổ vào người tôi. Thật kinh khủng, tôi khóc và bảo anh đừng làm thế. Anh dừng lại rồi hỏi tôi từ nay có nghe lời anh không. Tôi tức quá, im lặng không nói lời nào, anh hỏi lần thứ ba tôi vẫn im lặng. Anh xông vào tát vào mặt và đầu tôi, đánh tôi như đánh một kẻ thù vậy. Tôi cũng lỳ, không nói gì mặc cho anh đánh, nhưng khi anh cầm tiếp chảo dầu đang nóng lên tôi sợ quá nên đã nói từ nay sẽ nghe lời anh, vì thế anh dừng lại.
Đánh tôi xong, anh khóc và xin tha thứ, bảo tôi đừng bỏ anh. Anh nói chỉ có tôi là người thân, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, anh cần những cái nắm tay thật chặt, cái ôm nhẹ khi anh đi làm về, cần sự nhẹ nhàng tình cảm. Anh không chịu được sự lạnh lùng, những lúc anh nóng tính tôi phải ngoan, nhẹ nhàng đừng lỳ lỳ cái mặt, như thế có hy sinh mạng sống vì tôi anh vẫn làm. Anh thương tôi là thật, tôi biết, tại có lúc cúp điện anh quạt tay cho tôi ngủ, tôi không cho nhưng khi ngủ say anh lại quạt tiếp. Anh ăn sáng bằng cơm nguội để dành tiền mua điện thoại cho tôi, để tiền cho tôi đi học thêm tiếng Anh, để mua bông tai, áo quần cho tôi.