Thời gian đó, tôi như điên loạn, không kiểm soát được tình hình. Tôi bắt đầu xuất hiện những tính cách mà trước đây chưa bao giờ có như: tra hỏi, lục soát đồ dùng cá nhân, kiểm soát điện thoại và thường xuyên yêu cầu vợ báo cáo đi đâu, làm gì, với ai, nói gì, do lúc đó niềm tin đã mất.
Vợ cảm thấy như mình là tội phạm, còn tôi là công an và nhà tôi là nhà tù. Chuẩn bị bước chân về nhà, vợ đã phải chuẩn bị những câu trả lời để đợi tôi về hoặc lo lắng xem hôm nay có trận ghen nào không. Mỗi lần tôi cất giọng, vợ đều giật mình thon thót. “Con giun xéo mãi cùng quằn”, vợ sợ hãi cuộc sống gia đình nên lén chuyển đồ, mang con gái ra ngoài thuê ở riêng mà không hề cho tôi biết trước. Tôi về đến nhà, cảm giác như bị mất trộm, nhà cửa tan hoang, đồ đạc của vợ con không còn nữa, tôi không còn được gặp con gái yêu quý, không còn cảm giác hồi hộp đón con tan trường.
Tôi đã điên loạn và đánh cô ấy ngay trước mắt bố mẹ tôi. Vợ đã báo công an vì lo lắng tôi không bình tĩnh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy, tuy nhiên, vì tình nghĩa vợ chồng và là bố của con gái nên không đề nghị truy cứu trách nhiệm. Vợ quyết định ly hôn, nay gia đình bé nhỏ của tôi không còn nữa. Yêu quá, ghen quá đã khiến tôi không bình tĩnh, thay vì lòng bao dung, nhân ái của người đàn ông, sự nóng giận, không bình tĩnh của tôi đã phá đi gia đình. Đây cũng chính là bài học cho tôi trong quãng đời còn lại, mong các bạn rút kinh nghiệm. Chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)