Nuôi con nít rất cực khổ, con nhỏ bệnh đau suốt nhưng khi con lớn em sẽ thấy vui và hạnh phúc. Sinh con xong chị bị trầm cảm nặng, cộng với suy nhược thần kinh, trở nên cáu gắt, không còn là chính mình. Chị đã uống thuốc 6 tháng để vượt qua giai đoạn đó. Sinh xong một tháng anh đã làm giấy khai sinh cho con chị. Lúc đó chị thương hại cho vợ anh không có con nên vẫn âm thầm đứng bên lề, có lẽ chị ấy cũng biết sự xuất hiện của chị.
Khi con gái được 3 tuổi, chị có thai đứa thứ 2, lần này định nói với anh phải cho con danh phận (nói rõ với em là ông bà nội có qua thăm và nhận cháu). Niềm vui chưa trọn, chị nghe thông tin vợ anh có bầu gần sinh, không kiềm chế mình chị đã uống thuốc ngủ. Sau này chị mới biết người ta gạt chị đi thụ tinh nhân tạo 7 lần mới có con.
Chết đi sống lại, chị có suy nghĩ khác mình phải sống vì con. Con chị ta 14 tháng con chị 8 tháng, còn anh khi xảy ra sự việc trốn tránh trách nhiệm. Trước mặt chị ta anh tỏ ra người chồng mẫu mực, sau lưng lại âm thầm bên mẹ con chị. Khi sự việc vỡ lở, chị không còn tình yêu với anh ta nữa mà chỉ còn lòng thù hận.
Anh ta đã lấy đi 10 năm tuổi thanh xuân của chị, phải chi anh ta nói thật thì giờ đây chị cũng có một gia đình. Nhìn bề ngoài bạn bè đều ngưỡng mộ chị là người phụ nữ xinh đẹp được điểm 10, có con gái con trai thông minh, dễ thương, đâu ai hiểu được ba của con chị là chồng của người khác. Mọi chuyện giờ đây chị nhận ra tuy hơi muộn nhưng cố gắng làm lại cuộc đời. Chị nghĩ người đàn ông chị quen không đáng để mình hy sinh nhiều như thế.