Tôi đã suy nghĩ và trình bày toàn bộ sự việc cho bố mẹ. Bố tôi nói sẽ tôn trọng mà không phản bác. Còn mẹ một mực từ chối chuyện đó và ngăn cản đến cùng. Mẹ sợ tôi làm với hai người hơn mình 6 tuổi, đều ở Hà Nội dễ bị lừa vì lúc đó tôi còn quá trẻ, mới chỉ 24 tuổi.
Tôi vẫn quyết theo con đường đó. Ngày viết đơn xin nghỉ việc chính anh đồng hương chết lặng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh hỏi tôi lý do, tôi chỉ im lặng, anh chạy xe hơi về nhà bố mẹ tôi để tìm hiểu thực hư chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng anh cũng đồng ý với lá đơn xin thôi việc của tôi. Tôi tự do nhưng trước lúc ra, anh nói một câu đến giờ tôi vẫn đau: Em hãy quay lại đây nếu có gì đó xô ngã em.
Toàn bộ số vốn tôi có được khi đi làm đã góp cùng hai anh kia để đổ vào công việc mới với bao hy vọng. Rồi ở Hà Nội hay Sài Gòn thì chuyện trong kinh doanh “Cá lớn nuốt cá bé” là bình thường, công ty chúng tôi đã bị nuốt chửng vào vòng xoay đó. Thiếu vốn tôi phải gọi về nhà cầu cứu bố mẹ để cứu sống và vực dậy công ty. Từ chỗ có đồng ra đồng vào, đủ mọi thứ, giờ tôi đã lôi bố mẹ mình vào chính vòng xoáy kinh doanh do mình tạo ra.
6 tháng tồn tại trên thị trường, công ty tôi biến mất. Phá sản! Hai từ này tôi chưa hề nghe nhưng đến lúc nghe đã quỵ xuống, không đứng nổi nữa. Ba anh em chết lặng nhìn “đứa con” của mình xóa sổ và số tài sản của ba người cùng vô số người thân liên quan đã không cánh mà bay. Ngày đó tôi mất ăn mất ngủ, không dám về nhà gặp bố mẹ. Đến khi về nhà nhận lỗi, bố chỉ động viên là đàn ông chí ở bốn phương, thất bại thì làm lại.