Biết tin em đưa con đi Sài Gòn, tôi rất tức giận, cố kìm nén cảm xúc để hỏi em địa chỉ nhà bạn ở đâu vì em dọa nếu tôi mà vào tìm thì sẽ đưa con đi trốn biệt tích. Sau một thời gian, em cũng cho tôi biết em tìm được việc làm và nhắn tin cho biết địa chỉ. Tôi nói sẽ vào đón con về chơi nên em đồng ý và bắt tôi hứa là phải mang con vào cho em thì em mới đồng ý.
Đối với em, tôi thật sự còn rất yêu, lúc khó khăn em là người cho tôi động lực, vừa sinh con được 3 tuần em đã phải đi làm vất vả kiếm tiền. Tôi luôn hứa với lòng mình sẽ không để em phải chịu khổ nữa. Đến bây giờ việc kinh doanh của tôi có thể gọi là tạm ổn, cửa hàng bắt đầu đi vào guồng, khách khứa ngày một tăng, nhưng em lại chọn lựa ra đi.
Chẳng lẽ chỉ vì câu nói của tôi lúc say mà em không tha thứ cho tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tự ái cá nhân mà em đẩy con vào cảnh ba mẹ kẻ Nam người Bắc. Tôi xin em quay về, em nói không thể. Hỏi lý do, em nói không hợp nên có quay về cũng không ở được với nhau. Em xin tôi cho em đưa con đi vào Sài Gòn ở với em. Nếu không được em sẽ về thắt cổ tự tử trước nhà tôi nếu tôi giành quyền nuôi con.
Trong thâm tâm tôi, mọi tình cảm đều dành cho em và con. Lúc trước tôi biết mình hời hợt với tình yêu của em, giờ tôi muốn xin em một cơ hội để được chăm sóc em và con, chăm sóc gia đình. Hiện tại tôi không biết phải làm sao nữa, xin mọi người hãy giúp tôi. Chân thành cảm ơn.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)