Lúc đó tôi bị tổn thương trầm trọng, không phải vì em không còn trinh khi đến với tôi mà vì cái cách và thái độ của em. Những câu nói đó làm tôi coi thường em. Ngược lại cũng vì chuyện này mà trong mắt em tôi cũng là một kẻ đáng khinh bỉ; cộng với việc làm ăn của chúng tôi thua lỗ, tôi thất nghiệp còn em phải xin đi làm ở một công ty tư nhân. Con trai chúng tôi đã 2 tuổi, cuộc sống gia đình rất khó khăn, một mình em phải lo toan cuộc sống cho cả 3 người, công việc của tôi lúc có lúc không.
Tôi quyết định về quê mở của hàng kinh doanh quần áo còn em sẽ ở lại Hà Nội với công việc mình, hai mẹ con gọi là tạm đủ chi phí sinh hoạt. Tôi ở quê mở cửa hàng buôn bán, kiếm ít vốn dự tính 2, 3 năm có vốn liếng sẽ tính tiếp.
Sự đời có ai biết chữ ngờ, mở cửa hàng được 3 tháng thì một lần tôi ra Hà Nội thăm em với con, chúng tôi mâu thuẫn rồi em đòi ly hôn. Vì tự ái của người thằng đàn ông khi vợ đòi ly hôn nên lúc đó tôi chấp nhận. Tôi về quê, vợ chồng nhắn tin chửi mắng nhau, trách móc nhau bằng những câu thâm tệ.
Sau đó vài tháng tôi nghĩ vẫn rất yêu em, chỉ là cách tôi thể hiện tình yêu khiến em hiểu nhầm, với lại tôi cũng nghĩ ly hôn thì thương con nên ra sức níu kéo em, làm mọi điều năn nỉ có, dọa nạt có, em vẫn nhất quyết ly hôn. Em không nói gì với tôi, tự động đưa con vào Sài Gòn nhờ bạn xin việc cho ở trong đó. Lúc này em sợ ly hôn tôi sẽ giành mất quyền nuôi con vì kinh tế của tôi khá hơn của em.