Về tâm sự với em, hai đứa ôm nhau khóc rất nhiều, nhưng em vẫn đồng ý bên tôi, hai đứa cùng hứa nếu tôi không chữa bệnh được sẽ giấu gia đình, vào bệnh viện xin tinh trùng người khác để thụ tinh, nhưng hoàn cảnh bây giờ chưa cho phép. Chúng tôi mới đi làm chưa có đủ điều kiện, hai bên gia đình lại khó khăn, giờ đều 25 tuổi, em dần sốt ruột. Tôi định Tết này về xin phép gia đình em để sang năm cưới, rồi tiết kiệm tiền để có thể có con.
Trong một lần em đã tâm sự với mẹ về chuyện của tôi, mong mẹ ủng hộ, nhưng kết quả thế nào chắc ai cũng biết, gia đình đã ngăn cản em. Tôi suy sụp và đau khổ, không có cách nào giải quyết được. Hai đứa nhiều khi chỉ biết ôm nhau khóc mà trách số phận sao lại đối xử với chúng tôi như vậy. Em nói lời chia tay khi không chịu được áp lực từ gia đình. Mẹ em ở quê rất buồn và thương em, anh trai từ quê vào ngăn cản, chúng tôi chia tay thật sự.
Đến giờ cũng 3 tháng rồi nhưng chưa phút giây nào tôi không nghĩ về em, khi ngủ cũng mơ thấy em, thấy thời gian hạnh phúc hai đứa bên nhau. Em chắc cũng đau khổ lắm, nhưng em là người mạnh mẽ và bản lĩnh nên giờ tôi không biết em còn yêu tôi không nữa. Em đã nói không thể bỏ gia đình đã nuôi mình hơn 20 năm để theo tôi, người mới bên em 2 năm.