Sau đó, tôi sinh một con gái đến giờ đã được hơn 3 tuổi, chồng rất thương con, con rất yêu và theo mẹ, nhìn bề ngoài gia đình tôi hạnh phúc, vợ chồng đẹp đôi. Trong lòng tôi ngày càng thất vọng vì gia đình anh không có điều kiện nên anh ở nhà tôi. Cả nhà rất tôn trọng anh, tôi nhiều lần bảo anh chuyển về sống với cha mẹ chồng, anh không thích. Trong gần 5 năm lấy nhau, anh thay đổi công việc không biết bao lần, mọi chi tiêu gia đình đều từ đồng lương của tôi và ba tôi chu cấp. Thỉnh thoảng anh cũng kiếm được một chút đưa cho tôi, nhưng mang tiền nhà đi nuôi công ty của anh là chính.
Tôi nói anh nên bỏ công ty đi làm thuê, lúc anh nói công ty là sự nghiệp của anh, lúc anh nói không xin được việc khác. Người quen giúp anh xin việc, anh làm khoảng vài tháng rồi thôi không biết vì sao. Tiền nợ trước khi cưới bố chồng đã hứa sẽ giải quyết cho anh nhưng rồi tôi phải vay tiền ba cho anh trả nợ. Vài năm trước ba tôi còn đỡ được, mấy năm nay kinh tế khó khăn, ba vẫn phải cho tôi tiền lương hưu hàng tháng cùng với lương của tôi mới đủ nuôi gia đình.
Nhiều lúc thấy ba hết tiền tiêu, không nói nửa lời, tôi thương ba ứa nước mắt và thất vọng về chồng vô cùng, vậy mà vẫn phải nhẹ nhàng, không dám làm quá khiến anh tự ái, tổn thương. Tôi cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, đến cơ quan vẫn phải giữ hình ảnh vui vẻ, gia đình hạnh phúc, về nhà phải lo cơm áo gạo tiền, cho con được cuộc sống no đủ, sung túc, cho chồng không thua bạn kém bè, bản thân mình vẫn phải chỉn chu, gọn đẹp, phải lo chuyện 2 bên nội ngoại. Tôi cũng không dám tâm sự với ba về cuộc sống của mình sợ ba buồn, lo cho tôi.