Tôi từ năn nỉ, van xin đến cãi vã, to tiếng rồi đau buồn, mất ngủ hàng đêm, ngã bệnh cũng không thay đổi được anh. Tôi nhờ gia đình hai bên tác động, cũng chẳng có kết quả gì, nghĩ mình hình thức bình thường nên đã thay đổi, chăm chút hơn. Khi anh về, lo lắng, ân cần, kết quả bằng không. Có khi bế tắc quá tôi nghĩ mình chết rồi sẽ sướng hơn cảnh sống như thế này. Mỗi ngày, anh đều gạt tôi bận làm đêm, hứa là không nhậu để rồi khi về tới nhà là say. Ngày nào cũng thế, ngày nào tôi cũng hy vọng rồi thất vọng, cứ thế lặp lại liên tục.
Tôi thật sự chán nản cảnh ngồi ôm con chờ đợi anh về, ghê sợ mùi men say, sợ đến phát ói. Dần dần tôi cũng không còn ham muốn gì, luôn cảm thấy bực dọc, cáu gắt khi anh say. Tôi càng ngày càng không tôn trọng chồng vì nhậu vào lại thay đổi tính nết, nói nhăng nói cuội, có khi hành động mất lý trí, giống như người điên. Không biết từ khi nào trong đầu tôi có ý nghĩ sẽ ly hôn, ngày càng lớn dần, giờ ý nghĩ đó thường trực trong đầu. Chỉ lo con còn quá nhỏ, tôi sợ con sau này mặc cảm, thiệt thòi mà cứ tiếp tục như thế này chắc tôi điên mất. Ngày ngày tôi phải đối diện với một người say, không có trách nhiệm lo lắng, gánh vác gia đình.
Tôi yêu anh rất nhiều, yêu con người thực (khi không say) của anh, nhưng tình cảm đối với anh vô nghĩa quá, anh không cần, không quý trọng. Đã nhiều lần tôi thẳng thắn, cho anh lựa chọn giữa gia đình và thói nhậu xấu xa, lần nào anh cũng hứa rồi vẫn thế. Anh chỉ gạt tôi thôi. Tôi mơ có một phép màu sẽ thay đổi được anh, nhưng phép màu thì làm gì có. Việc anh thay đổi, dành thời gian cho gia đình là hoàn toàn không thể xảy ra nữa rồi. Tôi phải làm sao? Có nên ly hôn hay phải làm gì? Sẽ đơn phương ly hôn? Thủ tục có khó khăn không? Mong các bạn cho ý kiến. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)