Gạt bỏ tất cả, tôi lấy lại lạc quan tiếp tục đeo bám, mong anh đáp trả tình cảm, thậm chí đã thức mấy đêm liền để vẽ tặng một bức tranh nhưng anh vẫn lạnh lùng như thế, vẫn nói chuyện với tôi như một người bạn. Lý do anh đưa ra là hiện giờ phải tập trung cho công việc, không muốn yêu đương. Những lời trước đây anh nói với tôi hoàn toàn khác, anh từng nói dù công việc bận rộn nhưng vẫn cố gắng dành thời gian cho tôi. Tôi biết anh đã dành tình cảm cho một ai khác.
Mệt mỏi, trở về nhà nhìn bố mẹ ngày ngày lo lắng kiếm tiền trả nợ, thương bố mẹ tôi không dám hé răng nửa lời về việc không may đó, chỉ gồng mình vui vẻ cho bố mẹ an lòng nhưng đêm đến là những chuỗi ngày tràn ngập nước mắt tự thương cho bản thân. Mọi hành động dại dột của tôi đều có kết quả, nhưng sao nặng nề với một người trẻ tuổi non nớt như tôi quá. Những suy nghĩ luẩn quẩn, sự im lặng, sự gắng gượng chịu đựng bấy lâu đã dồn ép tinh thần tôi đến cùng cực. Tôi không biết phải làm gì bây giờ? Tôi không thể buông xuôi để bố mẹ đau lòng, càng không đủ sức để chạy theo chiếm lại tình cảm của anh nữa rồi. Tôi mệt mỏi quá.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)