VN88 VN88

Tâm sự mất anh vì không dám nhận mình là gái tỉnh lẻ

Không muốn như vậy, tôi trở về nhà thuyết phục cha mẹ cho tôi sinh sống và lập nghiệp ở Hà Nội, rủi ro thay, năm đó mẹ tôi bị người ta lừa hết tiền, của cải bao năm tích góp mang đi trả nợ hết. Hy vọng duy nhất của tôi tiêu tan. Tôi trở lại, quyết định rời bỏ anh vì sợ hãi một ngày anh phát hiện ra sự thật cứ đeo bám tâm trí tôi. Rời bỏ anh đầy nước mắt, dù cũng yêu tôi nhưng trước sự lạnh nhạt của tôi khiến anh cũng dần buông xuôi. Tôi thấy mình thật ngu ngốc.

Tôi lao vào những cuộc đi chơi bạn bè, đàn đúm triền miên để quên anh. Cách đây không lâu, chuyện kinh khủng đã xảy đến với tôi. Trong một lần đi du lịch cùng bạn bè, tôi đã bị một người hơn tuổi bố cướp mất sự trong trắng bao lâu nay gìn giữ. Khi trở về tôi chỉ im lặng không một giọt nước mắt, không ai biết, tôi tự hỏi không hiểu có phải đang sống không nữa? Rồi chợt bừng tỉnh nhận ra sự thật ghê sợ đã xảy ra, hoảng loạn sợ hãi tôi nhắn tin cho anh rằng không muốn sống nữa. Anh lo lắng, muốn gặp tôi ngay lập tức, lúc anh ở bên vỗ về an ủi tôi như chết đuối vớ được cọc, khóc như chưa từng được khóc và chính lúc này đây tôi biết rằng mình yêu anh nhiều biết bao.

Tôi tâm sự với anh tất cả, còn anh ngồi cạnh khuyên tôi nên quên hết chuyện đó đi, về việc tôi nói dối anh biết lâu rồi, chính sự giấu diếm của tôi là lý do anh buông xuôi. Anh hàng ngày vẫn nói chuyện nhưng tôi cảm giác có một sự lạnh nhạt đến đáng sợ, anh không còn yêu tôi nữa và tôi đang phải chạy theo anh?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.