Cuộc sống hai đứa rất khó khăn, nhà anh ở quê không khá giả nhưng ấm áp tình thương. Gia đình tôi đã đổ vỡ hôn nhân nên giờ tôi sống những ngày tháng chật vật vô cùng. Anh từng đề nghị cưới, anh thương tôi lắm nên mới nghĩ đến việc sống cả cuộc đời với tôi. Lần đầu vì tôi còn quá trẻ nên khước từ lời cầu hôn, hẹn anh yêu thêm thời gian để cho bản thân khám phá sâu về người bạn đời sau này. Anh đồng ý.
Lần hai anh lặp lại việc cưới xin, tôi thật sự vui nhưng lúc này suy nghĩ về những khó khăn của mẹ nhiều hơn nên tôi im lặng, không trả lời anh. Im lặng không phải vì tôi không yêu anh, vì tôi lo lắng chăm sóc anh ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. Chúng tôi vẫn mặn nồng trong tất cả mọi việc, vẫn những bữa cơm tôi nấu anh ăn. Những hôm làm khán giả xem anh đá banh trên sân nắng cháy, vẫn thỏ thẻ yêu anh rất nhiều mỗi khi anh ôm tôi vào lòng, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện cưới.
Lần 3 là khi 2 đứa em của anh cưới, anh nhắc lại với tôi lần nữa, tôi hẹn anh sẽ trả lời chính thức sau đám cưới em anh. Vì tôi có lý do khó nói bên gia đình, sợ mình nói ra sẽ làm anh suy nghĩ lung tung rồi buồn. Anh là người đàn ông rất nóng tính và tự ái cao nên tôi nén nỗi lòng không trả lời anh, để qua Tết này sẽ đồng ý làm vợ anh.