Tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy với anh. Người đàn ông nào cũng có lòng tự trọng, chính tôi đã vô tình làm anh tổn thương, anh sẽ không tha thứ. Anh chưa bao giờ làm tôi khóc nhưng chính tôi đã làm cho anh khóc rất nhiều. Từ ngày đó trở đi anh nhậu nhiều, tôi gọi anh cũng không bắt máy, nhắn tin không trả lời, anh nhậu là để quên được tôi.
Tôi không muốn anh hành hạ bản thân như vậy, nhưng biết làm gì bây giờ. Tất cả mọi chuyện đều do tôi gây ra, có xin lỗi anh ngàn lần vẫn không thay đổi được gì. Phải chi tôi đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, có tiền có thể mua được một ngôi nhà đẹp nhưng sẽ không bao giờ mua được hạnh phúc. Tôi làm đủ mọi cách, chỉ muốn anh nói chuyện với tôi, tôi lo cho anh nhiều lắm.
“Anh đã hứa sẽ cùng em đi hết con đường này mà, dù có khó khăn thử thách gì chúng mình cũng sẽ cùng nhau vượt qua, em biết cuối con đường là hạnh phúc đang chờ chúng ta nhưng tại sao anh lại buông tay em? Em tự hỏi có phải trong tim anh không có vị trí nào cho em, hay tại vì tình yêu của em không đủ lớn để có thể giữ anh bên cạnh? Tại sao anh không chịu hiểu cho em? Ai cũng có một lần lầm lỗi nhưng em đã biết lỗi của em rồi. Tại em không tốt, tại em nói mà không chịu nghĩ. Em biết giờ có xin lỗi cũng vô ích, người ta sẽ nhớ mãi lời nói mình làm họ đau lòng, còn lời xin lỗi rồi họ cũng quên thôi. Em nói như vậy chỉ muốn anh quan tâm em nhiều hơn, làm như vậy là sai hay sao? Em chỉ nói là “Nếu như” chứ em có thay đổi gì đâu?