Cũng như mọi lần, khi đang đi chơi với bạn thì có điện thoại của anh. Tôi trả lời đang ở chỗ làm. Anh cười và bảo tôi quay ra sau xem ai đang ở đó. Quay lại, người đứng đó là anh. Tôi chưa kịp mừng vì gặp anh thì anh quay lưng bỏ đi. Chới với, hụt hẫng, tôi chạy theo nhưng anh đã lên xe bạn và bỏ đi. Tôi cố gọi cho anh, gọi nhiều lần nhưng anh không bắt máy.
Nghĩ anh đang giận và cũng đoán chẳng có chuyện gì nên tôi bỏ điện thoại vào túi xách quay lại với bạn. Về tới nhà, mở điện thoại ra nhận được tin nhắn của anh “Chúc em hạnh phúc”. Tôi gọi lại nhưng đầu dây bên kia báo một tràng ngôn ngữ mà tôi không hiểu được. Tôi biết anh đã tắt máy. Những ngày sau tôi cố tìm cách liên lạc với anh nhưng không được. Anh về rồi đi lúc nào tôi cũng không biết. Tôi nhớ anh quay quắt, tìm mọi cách liên lạc nhưng đều vô hiệu.
Một lần đi uống nước với bạn bè, tôi gặp lại bạn anh – người đã chở tôi về nhà. Tôi hỏi bạn anh về anh thì được biết vẫn liên lạc với anh bình thường. Tôi kể cho anh bạn đó nghe chuyện giữa chúng tôi, cuối cùng cũng hiểu vì sao chỉ vì lời nói dối nhỏ mà chúng tôi chia tay. Bạn anh nói, ngày trước anh từng yêu một người, họ rất hạnh phúc dù lúc đó anh đã qua nước ngoài. Trong lần về nước thăm nhà không báo trước, anh đến thăm người yêu và thấy cô ấy đang ôm hôn một người trong khi anh gọi cô ấy lại nói đang ở nhà và rất nhớ anh. Từ đó anh sống thầm lặng hơn và căm ghét lời nói dối dù là nhỏ. Hiểu ra chuyện, tôi gọi và nhắn tin cho anh rất nhiều nhưng dù có giải thích như thế nào đi nữa cũng chỉ nhận được sự im lặng từ anh.