Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng và êm đêm như vậy. Công ty cắt giảm nhân sự, em nằm trong số đó. Giờ chỉ túc tắc đi dạy thêm, dần dần học sinh thi xong nên việc đi dạy cũng ít. Không phải là giáo viên ở một trường nào đó nên càng khó có thêm học sinh mới, em thất nghiệp.
Nghỉ việc ở công ty rồi, em cũng mong muốn quay lại với việc đi dạy học cho dù là hợp đồng, lương thấp, vì dù sao bây giờ cũng không phải lo lắng quá nhiều để trả nợ như khi mới ra trường. Tuổi em không còn nhỏ nữa, vậy là trước sức ép từ phía gia đình, mọi người nói phải có một gia đình trước đã rồi công việc từ từ lo. Em đồng ý lấy chồng, người không có nhiều tình cảm, em cũng chẳng hiểu biết về anh, chỉ đơn giản là cưới.
Anh cục cằn, thô lỗ. Công việc không ổn định, đi xuất khẩu lao động mấy năm nhưng ăn chơi nên khi về chẳng có gì. Đó là những điều đã qua nên em không để ý, nghĩ điều quan trọng là người ta thương yêu mình.
Trước khi cưới gia đình anh phản đối với lý do chúng em không hợp tuổi, rồi gia đình em nghèo, em chưa xin được việc. Anh vẫn một lòng muốn lấy bất chấp sự phản đối của gia đình. Vì điều đó em nghĩ anh sẽ thương yêu mình sau này nên gật đầu đồng ý. Sau đám cưới mọi thứ hoàn toàn khác, em không biết mình đã bước chân vào đâu nữa. Chỉ gần 3 tháng dường như ngày nào em cũng phải khóc và chìm trong đau khổ, chịu sự ghẻ lạnh hắt hủi của gia đình chồng.
Tâm sự mang bầu chồng vẫn bắt kiếm tiền bằng mọi cách
Em luôn cố gắng hết sức để làm tốt mọi việc nhưng vẫn bị chê bai, họ luôn cố gắng tìm ra những thiếu sót nhỏ nhất của em để mắng nhiếc. Tưởng rằng anh sẽ hiểu, cảm thông và chia sẻ với em, nhưng hoàn toàn ngược lại, anh cũng mắng chửi em không tiếc lời. Tình cảm vốn đã không nhiều giờ lại càng ít đi. Em thật sự thất vọng về con người đó.