Tôi thật sự buồn và sốc, nó là đứa rất lễ phép, có lẽ nó hư một phần vì lúc nhỏ mẹ đi đánh bài với mấy bà xóm chợ và hay đưa nó theo. Sau chuyện đó tôi đã giải quyết và nhỏ to khuyên bảo, nó ngoan được một thời gian. Thật buồn là sau khi tôi lấy chồng, mẹ và nó lại thi nhau đi đánh bài, đề đóm, mẹ thích giao du với mấy đứa thanh niên chơi bời. Tôi nhiều lần điện thoại khuyên mẹ, khuyên em mà cũng không được, giờ chỉ trong thời gian ngắn mà bao lần mẹ lấy tiền trả cho bọn giang hồ giúp em, tất cả tài sản ra đi, nợ nần chồng chất, thế chấp ngân hàng.
Tôi phải dùng hết tiền tiết kiệm của riêng mình để trả bớt nợ giúp em và đang để dành riêng mỗi tháng một hai triệu giúp mẹ trả nợ. Nhìn mẹ lo chuyện nợ nần mà gầy đi nhiều, lòng tôi xót xa và đau lắm, tôi nói với mẹ hãy yên tâm, từ từ rồi tôi sẽ giải quyết hết. Điều tôi mong ước duy nhất bây giờ là em trai tu tâm dưỡng tính, làm ăn, mẹ vui vẻ, mạnh khỏe, không dính gì đến cờ bạc nữa. Nhiều lúc tôi muốn mình ôm lấy mẹ an ủi và nói: “Con yêu mẹ”, đơn giản vậy mà sao không thể làm được. Dường như có một rào cản vô hình giữa tôi và mẹ, tôi phải làm sao đây?
Tình mẫu tử thật sự rất thiêng liêng. Tôi biết điều đó vì giờ cũng là mẹ của một cô con gái, tôi yêu con hơn mọi thứ trên đời, biết mình cần phải cho con không chỉ đầy đủ về vật chất mà tôi sẽ mãi là một người mẹ, người chị, người bạn, tri kỷ của cuộc đời con!
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com