Tôi bầu bí về thăm mẹ, mẹ nói tôi người gì mà ì ạch thấy chướng, mang thai 7 tháng mẹ lấy chổi đánh đuổi tôi giữa đêm khuya vì một chuyện đơn giản là không rót nước khi mẹ ăn khuya xong. Lần đó mẹ đánh tôi chạy không được, phải gào lên là hãy để tôi được yên, nhìn những vết thương trên người mình mà đau thắt lòng. Tôi sinh con, ai cũng nói tôi nên ở nhà chồng nhưng sinh con so, ở quê tôi có lệ là ở với mẹ đẻ nên tôi quyết tâm về nhà mẹ. Ở với mẹ nhưng tôi thuê người giúp trong tháng đầu tiên, vậy mà cũng có chuyện.
Bình thường không có ai đến thăm thì mẹ không vào bế cháu, hễ có người là mẹ dẫn vào nói thương lắm, làm đủ trò với họ. Có lần mẹ còn bế con tôi, kéo áo lên cho bé ti và miệng thì nói: “Ti của bà, đừng ti của nó nữa”. Tôi thật sốc và có nói sao mẹ lại nói như vậy. Cũng vì thế mà dù tôi mới sinh, mẹ vẫn định lao vào đánh, may có bà giúp việc can ngăn. Tôi đã ôm con và khóc thật nhiều.
Tất cả cũng qua, giờ vợ chồng tôi ở riêng, công việc thu nhập ổn định, con gái của tôi đã một tuổi, rất ngoan, thương yêu ba mẹ. Hiện tại tôi lại khổ tâm vì mẹ đang sống những tháng ngày nợ nần chồng chất; em trai tôi hư hỏng, mê cờ bạc đề đóm. Có lẽ nó hư từ khi tôi đi học đại học, ở nhà mẹ không hay biết, mọi chuyện chỉ vỡ lở khi có người đến đòi nợ.