Mẹ tôi buôn bán nên ăn to nói lớn, mẹ đi về thấy chỗ nào không vừa ý hay tôi chưa hoàn thành việc gì đó là mắng ngay, ném hết đồ đạc vào tôi. Do vậy, tôi luôn nơm nớp kiểm tra nhà cửa trước khi mẹ về, yêu cầu em không được phá phách. Còn về mọi người xung quanh khu tôi ở, nhất là những người bạn hàng làm ăn, ai không vừa ý là mẹ chửi rủa và đuổi ra mà không dám nói lại mẹ câu nào. Tôi biết nhiều người không thích mẹ vì mẹ chỉ biết mình mà không quan tâm đến cảm giác của người khác.
Tâm sự mang bầu 7 tháng bị mẹ ruột đuổi khỏi nhà giữa đêm khuya
Tôi là con gái mẹ nhưng có bao giờ mẹ biết đến những tâm tư của tôi đâu, mẹ không hề biết những thay đổi khi tôi càng ngày càng lớn, mẹ không biết tôi mặc đồ lót ra sao, không biết tôi có chuyện phụ nữ khi nào. Tôi phải hỏi bạn bè và tự mình lo cho bản thân. Bạn bè tôi đến nhà chơi là mẹ giành phần nói hết, mẹ kể chuyện của mấy nhà hàng xóm với các bạn, không cho chúng tôi nói chuyện, trao đổi. Tôi nói với mẹ thì mẹ đập đồ đạc, đuổi hết bạn bè tôi về và tôi bị mắng chửi, đay nghiến cả buổi. Dần dần bạn bè cũng hiểu, không đến nhà tôi khi có mẹ nữa, hàng xóm lắc đầu mỗi khi thấy mẹ mắng tôi.
Tôi và em trai giờ đã lớn. Nhớ lại ngày tôi lấy chồng, mọi việc một mình lo liệu, chuẩn bị lễ, đãi họ, trang trí, dọn dẹp… Rồi ngày cưới mẹ không cho phép tôi cười, chụp ảnh tôi cười mẹ nói tôi là con gái lanh chanh, còn mẹ vui cười hớn hở với mọi người. Trong lòng chạnh buồn và suốt cả ngày đó tôi không cười nổi nữa, ảnh đám cưới giờ xem lại tôi thấy sao bạc bẽo đến thế. Buồn nhất là thời gian tôi mang thai và sinh con. Mẹ không nhớ nổi tôi mang thai mấy tháng, khi nào sinh dù tôi đã nói nhiều lần.