Rồi ngày ra trường, tôi xin được việc làm môi giới ở công ty chứng khoán. Năm đó chứng khoán chết thảm, khách hàng không có, lương nhân viên môi giới bị cắt, chỉ sống bằng tiền hoa hồng doanh số, rồi tôi còn mất hết số tiền vay mượn vì thua lỗ chứng khoán. Lại một lần nữa em ở bên cạnh tôi động viên và chia sẻ. Tôi hiểu và càng yêu em nhiều hơn. Bám trụ một thời gian không được, tôi xin được việc làm ở một ngân hàng, lương tháng khoảng 6 triệu. Em cũng ra trường, xin được làm kế toán của công ty nhỏ.
Nhà em ở tỉnh miền núi phía Bắc. Bố mẹ sẽ xin được công việc tốt ở quê nhưng em vẫn cùng tôi chịu khó khăn, bám trụ đất Hà Nội. Cuộc sống có khá hơn trước, nhưng vẫn còn khó khăn vì còn trả nợ số tiền thua lỗ. Tôi luôn tâm niệm sẽ cùng em phấn đấu làm việc và có gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên, mặc cảm gia đình nghèo vẫn bám lấy, tôi không đủ tự tin để hỏi cưới em khi không có tiền, nhà ở quê chật chội, không thể có được phòng cưới mong muốn. Còn ước mơ có căn nhà Hà Nội lúc đó là điều quá xa vời và bất khả thi. Tôi không dám ngỏ lời cầu hôn em.
Giữa năm 2013, cha mẹ xin cho em công việc ở quê trong công ty nhà nước, ổn định và không vất vả. 400 km không phải là khoảng cách gần để ngày ngày gặp được nhau. Lúc đó tôi đã mường tượng ra cảnh sẽ xa nhau mãi mãi, nhưng tôi hiểu vì sao lại xảy ra việc này. Trong một thoáng ngu ngốc, tôi đã nghĩ mình sẽ được tự do, không phải lo lắng vì cuộc sống tương lai, không phải lo việc lấy vợ sớm, chỉ phải lo cho bản thân. Cuộc sống vô lo vô nghĩ, không áp lực làm tôi quên đi người phụ nữ cùng mình trải qua bao khó khăn trong hơn 6 năm.