Thế nhưng, anh thật sự sai lầm, em đã thẳng thừng từ chối và khuyên bảo anh nhiều điều về đạo lý ở đời, về việc giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nghe em nói, anh hiểu em chỉ muốn xem anh như một người bạn, mãi mãi là bạn mà thôi. Vậy là, để có thể vẫn gặp được em, được nghe em cười nói, anh chỉ còn cách chấp nhận làm bạn.
Trong 3 năm qua, tuy chỉ làm bạn với em nhưng đối với anh là hạnh phúc, em đã sưởi ấm lòng anh, mang đến niềm vui cho anh, làm anh cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp và đầy ý nghĩa. Tự nhiên hơn 10 tháng nay em cắt hẳn mọi liên lạc, không cho anh gặp, không chịu nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Có 2 lần em viết thư, bảo anh đừng làm phiền em nữa. Anh đã cố gắng bằng mọi cách nhưng vô ích, em luôn sắt đá với anh.
Thời gian qua không lúc nào anh không nhớ tới em, anh như người vô hồn chẳng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống này, không có em anh mất hết niềm vui và niềm tin vào cuộc sống này, cuộc sống với anh đơn thuần chỉ là tồn tại, vắng em ngày tháng với anh không còn ký ức. Anh đã lao đầu vào công việc, chỉ biết làm và làm, làm thật nhiều để cố quên em. Nhiều lúc anh muốn buông xuôi tất cả để đi đến một nơi nào đó thật xa.
Anh biết chắc chắn trên đời này sẽ không có được em nữa. Đã có người lo lắng, chăm sóc cho em nhiều hơn anh, ở bên người ấy sẽ tốt cho em hơn. Anh chỉ mong một điều em sẽ luôn vui vẻ giống như em của anh ngày xưa, một cô bé hồn nhiên, vô tư. Em cũng phải biết tự giữ gìn sức khoẻ, không được thức khuya, suy nghĩ nhiều kẻo mắt thâm quầng lại đấy. Dù sau này có như thế nào đi nữa anh sẽ vẫn mãi nhớ về em, mối tình đầu.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)