Mấy ngày sau đó, anh để ý mới biết em học cùng khoa anh, nhưng nhỏ hơn anh một lớp. Qua cô bạn của em, nhóm bạn của anh làm quen và kết thân với nhóm bạn của em. Chúng mình đã có những buổi dã ngoại, sinh hoạt, giao lưu văn nghệ thật là vui. Từ đó tình yêu hai đứa mình nảy nở. Anh nhớ lắm ngày Valentine năm ấy bắt đầu tình yêu của chúng mình, nó thật đặc biệt phải không em!
Còn nhiều lắm những kỷ niệm của chúng ta, những buổi học bài thi ở khu chữ I, sau khi tan học cùng đi dạo trên con đường thơ mộng của “Nông lâm tự”, những buổi chiều ngồi hóng mát trên bờ hồ, những ngày lớp em và anh cùng đi thực tập ở Định Quán, những buổi dã ngoại ở Bình An, Tiền Giang… Những kỷ niệm đó đong đầy trong lòng anh, không bao giờ quên được đâu em.
Rồi cuộc sống không ai biết trước được điều gì phải không em? 4 năm yêu nhau vậy mà sao xa nhau lạnh lùng như vậy. Người ta thường nói tình đầu mấy ai đến được với nhau đâu, chỉ vì những lỗi lầm, quyết định nông nổi của tuổi trẻ để chúng ta phải xa nhau mãi mãi. Cứ tưởng cuộc tình chúng mình thế là hết, nhưng ông trời lại sắp đặt cho chúng ta gặp nhau. Gặp lại em, bao nhiêu kỷ niệm tràn về trong anh, hình ảnh của em lúc nào cũng hiện về.
Anh biết như thế là không phải vì em đã có gia đình riêng nhưng cuối cùng lý lẽ của con tim đã chiến thắng. Anh không thể suy nghĩ và hành động theo lý trí của mình được nữa. Anh luôn da diết nỗi nhớ về em, nhớ ánh mắt u buồn, nụ cười xinh đẹp, rồi tìm mọi cách đeo đuổi, tán tỉnh em. Cũng như nhiều người, anh luôn cho rằng “Tình cũ không rủ cũng tới” nếu cố gắng kiên trì sẽ có lại em. Anh còn nghĩ với danh thế, địa vị, tiền tài của mình hiện nay, em sẽ dễ dàng chấp nhận anh.