Tôi mong anh có nhiều thời gian với con hơn để dạy dỗ con, vui đùa với con. Có lần tôi cũng nói với anh, nhưng anh nói để cho “anh trả hiếu”. Lúc đó tôi nghĩ thầm sao anh không ở vậy mà trả hiếu, lấy vợ sinh con làm chi để nhiều lo toan đắn đo suy nghĩ.
Tôi rất buồn nhưng có nói anh cũng vô ích thôi, tính anh rất độc đoán. Nhìn thấy cảnh anh về nhà với vẻ mặt bơ phờ vì mệt mỏi, ăn cơm nguội lạnh rồi ngủ trong sự mệt mỏi, tôi thấy vừa thương vừa giận anh. Tôi nghĩ sức người có giới hạn, anh làm việc quá sức, mang bệnh lúc đó ai là người lo cho anh, ai là người nhìn thấy sự đau đớn? Càng nghĩ tôi càng thương cho 2 đứa con và giận anh. Mong bạn đọc chia sẻ với tôi.
(Tâm sự cuôc sống 18Truyen.com)
Trang: 1 2