Tôi gọi điện thoại cho anh báo tin về cái thai, anh tìm tôi và tỏ ra khá lo lắng. Anh khuyên tôi hãy bỏ cái thai vì tương lai hai đứa. Anh thề sẽ cưới tôi, sẽ bù đắp lại cho tôi nhưng bây giờ anh vẫn chưa ly hôn xong. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì sự nghiệp của anh không còn gì nữa, riêng tôi và gia đình tôi cũng sẽ bị nhiều tai tiếng xấu.
Hôm ấy tôi đã khóc rất nhiều, tôi quỳ gối xin anh đừng lừa dối tôi. Nếu anh thật sự sẽ cưới tôi thì hãy cho tôi giữ lại cái thai, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh. Anh đưa tôi đến bệnh viện phá thai, cũng từ đó tôi phải sống trong ám ảnh và sợ hãi. Những ký ức về một người đàn ông lừa dối, về một đứa bé vô tội cứ ùa về. Tôi thấy người mình mang đầy tội lỗi. Tôi tìm đến sự bình yên nơi cửa Phật nhưng những cơn mất ngủ, trầm cảm cứ hành hạ tôi. Tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Sáu tháng sau, anh lại tìm đến tôi. Như định mệnh anh báo tin mình đã ly hôn và nói nếu tôi không tin thì cứ đi xác minh như lần trước. Anh xin tôi cho anh thực hiện những gì đã hứa. Anh sẽ chữa lành vết thương cho tôi. Từ đây sóng gió đã hết và vì tôi, anh sẽ làm tất cả.
Anh bàn tính với tôi chuyện đám cưới, chuyện phải làm thế nào để gia đình tôi tha thứ cho anh. Anh giúp tôi mọi thứ mà tôi đang gặp phải, anh lại như lúc ban đầu, nồng nhiệt, ấm áp dù có hay ghen tuông, hờn giận mỗi khi thấy một người con trai nào khác yêu mến tôi. Anh đã làm lòng tôi nguôi ngoai và dần ấm lại.